Ðây là một dãy núi rừng
phía bắc kinh thành ở khoảng giữa hai ngọn núi cao, núi sà thấp xuống như một
lòng chảo. Thung lũng này là đường thường bay qua của loài chim nhạn di cư.
Những ngày đông giá lạnh đang sắp trở về. Chim
nhạn vượt qua thung lũng của dãy núi cao, từ Bắc bay về Nam, từng đàn từng đàn
cất tiếng kêu vang trời như rủ rê, như hò hẹn. Bầy chim vô tình không để ý rằng
đã có một người đó biết được sinh hoạt thường kỳ trên của chúng. Người đó là
tên bẫy chim của nhà Vua, một ông Vua rất ưa ăn thịt chim nhạn.
Tên bẫy chim đã chuẩn bị một kế hoạch qui mô.
Hắn sắp sẵn cung tên, mang theo một con chim mồi tuyệt khôn. Và tất cả hy vọng
của hắn đặt hết vào một chiếc lưới vừa rộng, vừa dài mà nó sẽ giăng ngang thung
lũng trên con đường thường bay qua của bầy chim nhạn. Lần nầy, không những một
vài con sẽ sa lưới mà có thể hắn sẽ bẫy trọn cả một đàn.
Một buổi sáng kia, tên bẫy chim thức dậy thật
sớm. Hắn nghe có tiếng chim nhạn ríu rít gọi đàn. Như có cái gì báo trước một
điềm lạ, hắn vuốt ve con chim mồi rồi giả tiếng chim khẽ kêu lên vài tiếng.
Khác ngày thường, sáng nay chim mồi buồn bã, ủ
rũ, vẫn không đáp lại hắn. Giữa lúc đó, thì trên không trung có tiếng vỗ cánh rồi
một đàn chim nhạn xếp hàng thứ tự, bay về phương Nam. Chim đầu đàn, lông trắng
như tuyết, duỗi thẳng đôi chân ra sau, lướt tới nhẹ nhàng như tên bắn.
Bỗng chim đầu đàn, buông lên vài tiếng đau
thương làm cả đàn kinh hoảng. Rồi chim lộn lại mấy vòng và bay sà thấp xuống.
Chim vừa thấy dưới thung lũng một con chim nhạn, lông cánh phờ phạc, đôi chân bị
trói vào nhau và đôi mắt u buồn. Chim đầu đàn sà thấp hơn nữa. Chim muốn cứu lấy
bạn mình. Và có ngờ đâu, trong khi đôi mắt chỉ để ý đến con chim mồi đau
thương, chim nhạn đầu đàn sa vào lưới của tên đánh bẫy, đầu chim lọt trọn vào một
mắt lưới, đôi cánh cũng bị kẹt vào trong những dây tơ. Càng muốn vươn tới, chim
càng bị quấn thêm chặt vào, càng muốn thối lui thì các đường lông bị đẩy ngược
xừng lên không tài nào gỡ ra được.
Bầy nhạn trên không quần lại, buông lên những
tiếng kêu đau xót trong lúc tên bẫy chim, từ trong khóm cây, mừng rỡ chạy ra. Hắn
đang tóm lưới lại. Hắn thật hài lòng về các cách đánh bẫy mới lạ của hắn và
trong trí hắn tưởng tượng đến một lồng nhốt đầy chim nhạn để dâng lên cho Vua hắn.
Hắn đang gom thâu gần hết lưới rồi. Chim nhạn
đầu đàn sắp phải nằm gọn trong tay hắn, bị nhốt vào trong lồng để rồi ngày hôm
sau biến thành thức ăn thích thú của Hoàng Thượng. Trong lúc đó, thì trên không
trung, một con nhạn vụt sà thấp xuống, bay quanh chim đầu đàn, kêu lên những tiếng
dài não nuột như là những tiếng khóc than. Người bẫy chim giơ tay xua đuổi mà
chim vẫn không chịu bay đi. Giận dữ, hắn nói:
Tao mà có sẵn cung tên đây
thì tao cho mầy một phát để mầy cùng chết theo bạn mầy. Lời nói hung bạo, những
tia lửa căm tức, vẫn không làm cho chim nhạn kia sờn lòng. Chim cứ quần đi, quần
lại bên chim đầu đàn, có lúc như muốn đâm sầm vào trong lưới và hai ba lần suýt
bị người bẫy chim nắm được.
Chửi rủa đã chán, tên bẫy chim lụi cụi lần hết
tay lưới. Tay hắn đã nắm được chim đầu đàn và lần gỡ chim ra. Phải như mọi lần,
nó chỉ làm trong nháy mắt là xong để rồi giăng lưới lại, chờ bắt thêm con chim
khác, nhưng lần này hắn không thể nhanh tay được. Hắn thấy bộ lông trắng nõn của
chim đầu đàn như cò cái gì quý giá vô song, nên nó giữ gìn cẩn thận từng tí.
Ðôi mắt chim không lộ vẻ gì sợ hãi mà trái lại vẫn nhìn thẳng như an nhiên tự tại.
Tên bẫy chim cầm chim đầu đàn trong tay, ngồi
xuống một phiến đá, bên cạnh lồng. Hắn để ý rằng từ nãy đến giờ, chim nhạn kia
vẫn theo sát nó, quấn quít một bên chim đầu đàn, tiếng kêu khan trông rất thảm
thương. Bỗng nhiên tên bẫy chim tự nghĩ: “Con chim nhạn đầu đàn đẹp đẽ, khí thế
oai nghiêm này mới đáng quý làm sao. Nếu đem chim nhổ trụi lông đi, chọc tiết để
dọn cỗ cho nhà Vua mua lấy cái thú vị ở đầu lưỡi, chất đầy một cái dạ dầy thì
thật là quá uổng phí. Hay ta phải trả chim lại cho trời đất!”.
Nhưng liền sau đó, hắn nhớ lại nét mặt giận dữ
của Vua, trong những bữa ăn thiếu thịt chim nhạn, những lần hắn bị quở mắng và
đe dọa bị bãi chức. Không thể được! Hắn còn phải nghĩ đến vợ con, gia đình hắn
đang sống nhờ bổng lộc của Hoàng Thượng. Tên bẫy chim mở nắp lồng và nhốt chim
nhạn đầu đàn vào. Nhưng nó lại thấy chim ngạn kia sà ngay xuống bên lồng, hai
chân bám vào hai vành tre. Chim nhạn mắt vẫn không rời chim nhạn đầu đàn, mồm cất
tiếng kêu thê thảm, máu miệng trào ra, chảy thành hai vạch đỏ trên đám đông trắng
dưới cổ chim.
Tên bẫy chim ngừng tay lại, nghẫm nghĩ rằng:
“Loài chim muông còn biết thương nhau đến đỗi quên thân mạng như thế nầy, ta há
nhẫn tâm giết hại chúng hay sao?”
Vừa lúc đó thì chim nhạn đậu ngoài lồng buông
tiếng kêu than và se sẽ đập cánh để khỏi ngã ngất xuống đất. Tên bẫy chim lòng
đã quyết. Hắn đứng dậy mở tay vừa thả chim ra. Chim đầu đàn bay thẳng lên cao
cùng với chim nhạn kia, cất tiếng vui mừng như để cảm ơn rồi nhập vào đàn. Cả
đàn chim quấn quít lấy nhau, vỗ cánh tưng bừng rồi xếp đặt lại đội ngũ, lướt
nhanh về phương Nam như một đám mây trắng nõn trên vùng trời xanh.
Khi thả chim xong người bẫy chim chợt thấy
mình đứng trước cảnh tình khó xử. Hắn sẽ nói thế nào để nhà Vua khỏi quở trách
khi hắn trở về với hai bàn tay không? Nếu như nhà Vua cho hắn là một kẻ bất tài
rồi nổi giận mà bãi chức thì gia đình, vợ con hắn sẽ ra sao? Suy tính hồi lâu,
hắn chỉ thấy còn cách là trình bày hết sự thật và trông mong nhà Vua sẽ thương
tình mà tha tội cho hắn.
Hắn lủi thủi trở về, lòng nặng một nỗi lo âu.
May mắn cho hắn, hắn gặp đức Vua trong khi Ngài đang dạo chơi ngoài vườn. Vua
cho gọi hắn đến, muốn xem những chim nhạn mà hắn vừa bẫy được. Lâu nay, Ngài chỉ
thấy những con chim nhạn quay vàng trên đĩa bàn ăn mà thôi. Nhà Vua nhìn con
chim nhạn lông trắng tuyết đầu cúi gục buồn thảm, trong chiếc lồng tre nhỏ và hỏi
tên bẫy chim:
Chim nhạn kia có bộ lông trắng
đẹp như thế, sao trông buồn thảm vậy! Hắn quỳ xuống tâu:
Tâu Bệ hạ, đây là con chim
nhạn mồi. Lông chim nhạn đều màu trắng như tuyết. Thần đã dùng nó để nhử các
chim nhạn khác bay sà vào lưới để bắt chúng dâng thịt cho Bệ Hạ.
Nhà Vua nhìn đăm đăm vào bộ lông chim nhạn,
vào đôi mắt u buồn của nó.
Một lát, Ngài quay sang tên bẫy chim.
Ta khá khen cách bẫy chim
khá sâu hiểm của ngươi. Lấy chim nhạn để giết chim nhạn. Vậy thì ngươi đã sắp sẵn
để sẽ dâng cho ta một bữa ăn tuyệt vời!
Tên bẫy chim cúi đầu sát đất và run run hắn cất
tiếng thưa:
Tâu Bệ Hạ! Hôm nay Thần bẫy
được con chim nhạn đầu đàn, lẽ ra phải dâng lê cho Bệ Hạ. Nhưng vì con chim nhạn
khác đã không sợ chết, lăn xả vào chim đầu đàn mà kêu than thảm thiết đến nỗi
trào máu miệng ra, suýt chết ngất đi. Nghe những tiếng kêu đẫm máu, nhìn thấy cảnh
tượng đau thương ấy, Thần đã mủi lòng nên đã thả chim ra. Thật là Thần đắc tội
với Bệ Hạ. Cúi xin Bệ Hạ rộng lòng tha thứ.
Nhà Vua truyền đỡ tên bẫy chim dậy. Vừa đứng
lên, hắn phân vân lo lắng không biết nhà Vua sẽ xử trí với hắn như thế nào? Bỗng
hắn nghe nhà Vua phán:
Ngươi đã tự tiện giải quyết,
như thế là phạm tội khi quân. Tuy nhiên ngươi đã dám trình bày lại sự việc trước
mặt ta, nên ta cũng vui lòng tha thứ.
Và trong khi tên bẫy chim lạy tạ lui ra, Nhà
Vua nghĩ rằng:
“Loài chim thú mà còn biết thương yêu nhau đến
quên mạng sống như vậy! Ðến cả tên bẫy chim mà còn xúc động để thả chúng ra. Lẽ
nào, ta là một vị Vua lại không biết trải lòng thương yêu rộng rãi hơn ư!”.
Nghĩ rồi, Ngài liền phát từ tâm và quay sang
các cận thần. Ngài phán:
Các khanh! Các khanh có
nghe thấy không? Chim nhạn mà biết thương yêu nhau đến quên cả thân mạng, đó là
một bài học cho chúng ta vậy. Riêng ta, ta muốn từ đây không sát hại đến chim
nhạn. Ta thề sẽ không ăn thịt chim nhạn nữa”.
Rồi quay phía tên bẫy chim, nhà Vua nói:
Ta khá khen cho ngươi đã thả
chim nhạn đầu đàn. Và ta còn dặn ngươi điều này nữa, hãy từ bỏ phương pháp hiểm
độc: Dùng chim nhạn để sát hại chim nhạn. Nghĩa là ngươi hãy mở cửa lồng, thả
cho chim nhạn mồi trở lại tự do. Trở về với đất trời cao rộng.
Tên bẫy chim làm theo ý Vua. Mọi người cảm thấy
lòng thanh thản trong khi chim nhạn cất cánh bay vút lên tận mây xanh tiếng kêu
vui mừng đưa theo gió ngàn lồng lộng.
Chim nhạn đầu đàn trong câu chuyện trên là tiền
nhân của Ðức Phật Thích Ca, con chim nhạn đã liều chết để cứu chim đầu đàn đến
nỗi đã làm lay chuyển cả lòng hung bạo của tên bẫy chim, phát động từ tâm của
nhà Vua trên đây, chim nhạn ấy là tiền nhân của Ngài A Nan, người Ðệ tử gần gũi
và tin yêu nhất của Phật.